Thơ về nghề Hướng dẫn viên Du lịch

Mẹ bảo em là con gái,
Chọn làm chi nghề Du lịch con ơi.
Suốt ngày góc bể, chân trời,
Da đen, tóc quắn, làm sao lấy chồng?.
Mẹ đâu có biết nỗi lòng,
Của con gái mẹ trông mong đêm ngày.
Được ngao du khắp đó đây,
Trong Nam, ngoài Bắc đẹp thay quê mình.
Em là một Hướng dẫn viên,
Thường đưa quý khách thăm miền gần xa.
Hãy lên xứ Lạng quê ta,
Hòn Vọng phu vẫn thiết tha tình người.
Ghé thăm Yên Tử anh ơi,
Cội nguồn Đạo Phật, là nơi tu hành.
Linh thiêng đất Tổ Hùng Vương,
Phong Châu, Phú Thọ, thuận đường ta qua.
Về thăm Pắc Bó quê Cha,
Đừng quên ghé đến cây đa Tân Trào.
Hỡi cô du kích sông Thao,
Có yêu thì chống cây sào anh sang.
Nam Đàn, xứ Nghệ mênh mang,
Quê hương của Bác, muôn vàn lời ca.
Cố đô Thành Huế không xa,
Hải Vân trùng điệp, la đà mây bay.
Bà Nà ở sát ngay đây,
Ngũ Hành Sơn vẫn đêm ngày chờ mong.
Hội An phố cổ, người đông,
Đẹp thay dãi đất Miền Trung anh hùng.
Ghé thăm phố biển Nha Trang,
Thăm Hòn Ngọc Việt, xốn xang tình đời.
Mời anh một phút nghĩ ngơi,
Biển xanh Cà Ná thảnh thơi anh ngồi.
Một chiều Mũi Né ta bơi,
Sương mù Đà Lạt, anh ơi em chờ.
Quảng Ninh có núi Bài thơ,
Tây Ninh có núi Bà Đen, ngát đời.
Ghé thăm Toà thánh Cao Đài,
Tiện đường về với Củ Chi anh hùng.
Xuôi dòng đến với núi Sam,
Hoà chung ngày hội cúng am Chúa Bà.
Thăm cầu Mỹ Thuận ta qua,
Vũng Tàu – Côn Đảo thiết tha mời chào.
Về thăm Đất mũi Cà Mau,
Bay ra Phú Quốc, đảo giàu tài nguyên.
Một chiều trên bến Hà Tiên,
Bóng em hoà với bóng chiều làm đôi.
Yêu nghề em chọn, em ơi,
Tình em hoà với đất trời quê hương.
Yêu em, lòng những vấn vương,
Xin làm ngọn đuốc soi đường em đi.

(Sưu tầm)